Romans 11:1-12:

Sự lựa chọn của ân điển. Ơn và việc làm. Thương xót hết thảy. Của lễ sống và thánh.

SỰ LỰA CHỌN CỦA ÂN ĐIỂN

"1Vậy tôi nói: Ðức Chúa Trời có bỏ dân Ngài chăng? Chẳng hề như vậy; vì chính tôi là dân Y-sơ-ra-ên, dòng dõi Áp-ra-ham, về chi phái Bên-gia-min. 2Ðức Chúa Trời chẳng từng bỏ dân Ngài đã biết trước. Anh em há chẳng biết Kinh Thánh chép về chuyện Ê-li sao? thể nào người kiện dân Y-sơ-ra-ên trước mặt Ðức Chúa Trời mà rằng: 3Lạy Chúa, họ đã giết tiên tri Ngài, hủy phá bàn thờ Ngài; tôi còn lại một mình, và họ tìm giết tôi. 4Nhưng Ðức Chúa Trời đáp lại thể nào? Ta đã để dành cho ta bảy ngàn người nam chẳng hề quì gối trước mặt Ba-anh. 5Ngày nay cũng vậy, có một phần còn sót lại theo sự lựa chọn của ân điển." (Romans 11:1-5)

Phải chăng Phao-lô đã mang một tâm trạng giống như tiên tri Ê-li trong sứ mạng rao truyền phúc âm cho dân tộc của ông? Trong sách Các Vua đoạn 19, Ê-li đã thấm mệt sau khi đương đầu với những người thờ thần Ba-anh. Nhưng Chúa đã khích lệ ông rằng cũng có bảy ngàn người trung tin không thờ thần đó. Dựa theo câu chuyện đó, Phao-lô cũng so sánh bảy ngàn người đó với những người được “sự lựa chọn của ân điển.”

Dùng sự so sánh đó, Phao-lô cho chúng ta thấy rõ hơn hậu quả của sự cậy vào khả năng của chính mình để được sự cứu rỗi. Cũng như ngày xưa có một số ít người không thờ thần Ba-anh, thì ngày nay cũng có một số ít người đến với Chúa qua ân điển.

ƠN và VIỆC LÀM

6Nhưng nếu bởi ơn thì chẳng phải bởi việc làm nữa; bằng chẳng, thì ơn không còn phải là ơn. 7Vậy thì làm sao? Ấy là dân Y-sơ-ra-ên chẳng được điều mình tìm; song những kẻ lựa chọn thì đã được, và những kẻ khác thì bị cứng lòng, 8như có chép rằng: Ðức Chúa Trời đã cho họ mờ tối, con mắt chẳng thấy, lỗ tai chẳng nghe, cho đến ngày nay. 9Lại, Ða vít có nói: Ước gì bàn tiệc của họ trở nên bẫy Lưới, nên dịp vấp chơn và sự phạt công bình cho họ; 10Ước gì mắt họ mù không thấy được, Và lưng họ cứ khom luôn.” (Romans 11:6-10)

Chẳng có đoạn Kinh thánh nào khác cho thấy rõ ràng hơn sự bất tương đồng giữa ân điển và việc làm: “nếu bởi ơn thì chẳng phải bởi việc làm nữa; bằng chẳng, thì ơn không còn phải là ơn” Hơn nữa, chỉ bởi ân điển mà một người được cứu. “Lưng họ cứ khom luôn” vì họ cứ khăng khăng giữ lấy cái ách của luật pháp mà chính họ hay tổ phụ họ cũng không mang nổi.

8Ðức Chúa Trời là Ðấng biết lòng người, đã làm chứng cho người ngoại, mà ban Ðức Thánh Linh cho họ cũng như cho chúng ta; 9Ngài chẳng phân biệt chúng ta với người ngoại đâu, vì đã lấy đức tin khiến cho lòng họ tinh sạch. 10Vậy bây giờ, cớ sao anh em thử Ðức Chúa Trời, gán cho môn đồ một cái ách mà tổ phụ chúng ta hoặc chính chúng ta cũng chưa từng mang nổi? (Acts 15:8-10)

Chỉ bởi đức tin mà lòng được tinh sạch chứ không phải bởi sự làm theo những đòi hỏi của luật pháp.

THƯƠNG XÓT HẾT THẢY

11Tôi lại hỏi rằng: Có phải dân Y-sơ-ra-ên vấp chơn dường ấy hầu cho té xuống chăng? Chẳng hề như vậy! Nhưng ấy là bởi tội lỗi họ mà sự cứu đã đến cho dân ngoại, hầu để giục lòng tranh đua của họ. 12Vả, nếu tội lỗi họ đã làm giàu cho thế gian, sự kém sút họ đã làm giàu cho dân ngoại, thì huống chi là sự thạnh vượng của họ! 13Tôi nói cùng anh em là người ngoại: bấy lâu tôi làm sứ đồ cho dân ngoại, tôi làm vinh hiển chức vụ mình, 14cố sức để giục lòng tranh đua của những kẻ đồng tộc tôi, và để cứu nấy người trong đám họ. 15Vì nếu sự dứt bỏ họ ra đã làm sự hòa thuận cho thiên hạ, thì sự họ trở lại trong ân điển há chẳng phải là sự sống lại từ trong kẻ chết sao? 16Vả, nếu trái đầu mùa là thánh, thì cả đồng cũng thánh; và nếu rễ là thánh, thì các nhánh cũng thánh. 17Ví bằng có một hai nhánh bị cắt đi, và ngươi vốn là cây ô-li-ve hoang được tháp vào chỗ các nhánh ấy để có phần về nhựa và rễ của cây ô-li-ve, 18thì chớ khoe mình hơn các nhánh đó. Nhưng nếu ngươi khoe mình, thì hãy biết rằng ấy chẳng phải là ngươi chịu đựng cái rễ, bèn là cái rễ chịu đựng ngươi. 19Ngươi sẽ nói rằng: Các nhánh đã bị cắt đi, để ta được tháp vào chỗ nó. 20Phải lắm; các nhánh đó đã bị cắt bởi cớ chẳng tin, và ngươi nhờ đức tin mà còn; chớ kiêu ngạo, hãy sợ hãi. 21Vì nếu Ðức Chúa Trời chẳng tiếc các nhánh nguyên, thì Ngài cũng chẳng tiếc ngươi nữa. 22Vậy hãy xem sự nhơn từ và sự nghiêm nhặt của Ðức Chúa Trời: sự nghiêm nhặt đối với họ là kẻ đã ngã xuống, còn sự nhơn từ đối với ngươi, miễn là ngươi cầm giữ mình trong sự nhơn từ Ngài: bằng chẳng, ngươi cũng sẽ bị chặt. 23Về phần họ, nếu không ghì mài trong sự chẳng tin, thì cũng sẽ được tháp; vì Ðức Chúa Trời có quyền lại tháp họ vào. 24Nếu chính ngươi đã bị cắt khỏi cây ô-li-ve hoang thuận tánh mình, mà được tháp vào cây ô-li-ve tốt nghịch tánh, thì huống chi những kẻ ấy là nhánh nguyên sẽ được tháp vào chính cây ô-li-ve mình! 25Vả, hỡi anh em, tôi không muốn anh em chẳng biết sự mầu nhiệm nầy, e anh em khoe mình khôn ngoan chăng: ấy là một phần dân Y-sơ-ra-ên đã sa vào sự cứng lòng, cho đến chừng nào số dân ngoại nhập vào được đầy đủ; 26vậy thì cả dân Y-sơ-ra-ên sẽ được cứu, như có chép rằng: Ðấng Giải cứu sẽ đến từ Si-ôn, Cất sự vô đạo ra khỏi Gia-cốp; 27Ấy là sự giao ước mà ta sẽ lập với họ, Khi ta xóa tội lỗi họ rồi. 28Nếu luận về Tin Lành thì họ là nghịch thù bởi cớ anh em, còn luận về sự lựa chọn, thì họ được yêu thương bởi cớ các tổ phụ; 29vì các sự ban cho và sự kêu gọi của Ðức Chúa Trời chẳng hề đổi lại được bao giờ. 30Lại như khi trước anh em đã nghịch cùng Ðức Chúa Trời, mà bây giờ được thương xót bởi sự nghịch của họ, 31thì cũng một thể ấy, bây giờ họ đã nghịch, hầu cho cũng được thương xót bởi sự thương xót đã tỏ ra với anh em. 32Vì Ðức Chúa Trời đã nhốt mọi người trong sự bạn nghịch, đặng thương xót hết thảy. 33Ôi! sâu nhiệm thay là sự giàu có, khôn ngoan và thông biết của Ðức Chúa Trời! Sự phán xét của Ngài nào ai thấu được, đường nẻo của Ngài nào ai hiểu được! 34Vì, ai biết ý tưởng Chúa, ai là kẻ bàn luận của Ngài? 35Hay là ai đã cho Chúa trước, đặng nhận lấy điều gì Ngài báo lại? 36Vì muôn vật đều là từ Ngài, và hướng về Ngài. Vinh hiển cho Ngài đời đời, vô cùng! A-men.” (Romans 11:11-36)

Trong đoạn kinh thánh này, Phao-lô nhấn mạnh rằng sự vấp ngã hiện giờ của người Do-thái không phải là vĩnh viễn không phương cứu vãn. Chúa vẫn còn có chương trình để đem họ trở về với Ngài. Một điều đáng kể nữa là sự người Do-thái khước từ Chúa lại dẫn đến sự cứu rỗi cho cả thế gian.

Nhưng Phao-lô cũng cảnh cáo cả người Do-thái lẫn người không phải gốc Do-thái đừng vì đó khoe mình. Và bất kể sự họ chống đối phúc âm đến với người ngoại, Chúa cũng yêu thương họ cách đặc biệt vì những lời hứa của Chúa với tổ tiên họ. Vì sự ban cho cũng như sự kêu gọi của Chúa không bao giờ thay đổi, thì cũng như người ngoại đã vì sự bất tuân của người Do-thái mà họ được Chúa thương xót, thì người Do-thái cũng được Chúa thương xót.

Phao-lô kết luận bằng cách ca ngợi ý tưởng Chúa và sự khôn ngoan của Ngài, nhận biết rằng sự phán xét và đường lối Chúa thì ở ngoài khả năng của chúng ta để nhận biết. Chẳng một ai hiểu được ý Chúa để cố vấn cho Ngài.

CỦA LỄ SỐNG VÀ THÁNH

1Vậy, hỡi anh em, tôi lấy sự thương xót của Ðức Chúa Trời khuyên anh em dâng thân thể mình làm của lễ sống và thánh, đẹp lòng Ðức Chúa Trời, ấy là sự thờ phượng phải lẽ của anh em. 2 Ðừng làm theo đời nầy, nhưng hãy biến hóa bởi sự đổi mới của tâm thần mình, để thử cho biết ý muốn tốt lành, đẹp lòng và trọn vẹn của Ðức Chúa Trời là thể nào.” (Romans 12:1-2)

Trong thời Cựu Ước, trước khi một của lễ được dâng lên, phải được thầy tế lễ dò xét không có một tì vết nào rồi mới được dùng làm của tế lễ. Nhưng rồi sau đó Chúa Giê-su đã trở nên một của lễ toàn hảo chuộc tội cho cả thế gian. Vì thế khi một tín hữu được khuyên giục để dâng thân thể mình lên làm của lễ sống và thánh, thì chúng ta nghĩ họ phải làm gì? Chắc thế nào họ cũng thử một số điều họ đã học hỏi trong nhiều năm qua, như kiêng ăn, cầu nguyện, hay kiêng cử một số điều gì đó có thể ảnh hưởng đến nố lực của họ.

Cho dù họ có cố gắng đến đâu chăng nữa, họ sẽ chẳng bao giờ đạt được điểm mà họ thấy mình thánh thiện và đẹp lòng Chúa. Đây là một đường lối rất phổ thông trong các tôn giáo của thế gian. Vậy tại sao nhiều tín hữu lại cố gắng làm theo những cung cách đó để tự làm cho mình nên thánh?

Thay vì thế, Chúa gọi chúng ta biến hóa bởi sự đổi mới của tâm thần mình để hiểu rằng nhờ sự chết của Chúa mà chúng ta được nên thánh, sống, và đẹp lòng Ngài chứ chẳng bởi nỗ lực nào để tẩy rửa chính mình mà được điều đó. Làm sao mà một người có bản chất tội lỗi lại trở nên toàn vẹn? Vì chỉ nhờ dòng huyết báu của Đấng Christ mà chúng ta được sự nên thánh thật.

Nghi Nguyen

- Scripture quoted by permission. All scripture quotations, unless otherwise indicated, are taken from the NET Bible® copyright ©1996-2006 by Biblical Studies Press, L.L.C. All rights reserved.

Disclaimer: This is my own opinion on the topic, which does not necessarily reflect the church's theology, or beliefs of the individuals in it — Nghi Nguyen

Filed under: , and