John 7:1-53

Thì giờ ta chưa đến. Vinh hiển của Chúa. Luật tối cao. Nơi ta ở. Sông nước hằng sống.

GIĂNG 7:1-53

1 Kế đó, Ðức Chúa Jêsus đi khắp xứ Ga-li-lê. Ngài không ưng đi trong xứ Giu-đê, bởi dân Giu-đa vẫn tìm phương giết Ngài. 2 Và, ngày lễ của dân Giu-đa, gọi là lễ Lều Tạm gần đến. 3 Anh em Ngài nói rằng: Hãy đi khỏi đây, và qua xứ Giu-đê, để cho các môn đồ cũng được xem công việc thầy làm. 4 Khi nào người ta muốn tỏ mình ra, thì không làm kín giấu việc gì. Vì thầy làm những sự đó, hãy tỏ mình cho thiên hạ. 5 Bởi chưng chính các anh em Ngài không tin Ngài. 6 Ðức Chúa Jêsus phán cùng anh em rằng: Thì giờ ta chưa đến; còn về các ngươi, thì giờ được tiện luôn luôn. 7 Thế gian chẳng ghét các ngươi được; nhưng ghét ta, vì ta làm chứng nầy về họ rằng công việc họ là ác. 8 Các ngươi hãy lên dự lễ nầy, còn ta chưa lên dự lễ đó, vì thì giờ ta chưa trọn. 9 Ngài nói xong, cứ ở lại xứ Ga-li-lê. 10 Lúc anh em Ngài đã lên dự lễ rồi, thì Ngài cũng lên, nhưng đi cách kín giấu, không thố lộ. 11 Vậy, các ngươi Giu-đa tìm Ngài trong ngày lễ, và nói rằng: Nào người ở đâu? 12 Trong đám đông có tiếng xôn xao bàn về Ngài. Người thì nói: Ấy là một người lành; kẻ thì nói: Không phải; người phỉnh dỗ dân chúng! 13 Song chẳng ai dám nói về Ngài tỏ tường, vì sợ dân Giu-đa. 14 Giữa kỳ lễ, Ðức Chúa Jêsus lên đền thờ dạy dỗ. 15 Các ngươi Giu-đa sững sờ mà nói rằng: Người nầy chưa từng học, làm sao biết được Kinh Thánh? 16 Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Ðạo lý của ta chẳng phải bởi ta, nhưng bởi Ðấng đã sai ta đến. 17 Nếu ai khứng làm theo ý muốn của Ðức Chúa Trời, thì sẽ biết đạo lý ta có phải là bởi Ðức Chúa Trời, hay là ta nói theo ý ta. 18 Kẻ nói theo ý mình, thì tìm vinh hiển riêng mình; nhưng kẻ tìm vinh hiển của Ðấng đã sai mình đến, mới là chân thật, và chắc trong mình không có điều gì không công bình đâu. 19 Môi-se há chẳng ban luật pháp cho các ngươi sao? Mà trong các ngươi không có một ai tuân theo luật pháp! Cớ sao các ngươi kiếm thế giết ta? 20 Dân chúng trả lời rằng: Ngươi bị quỉ ám, nào ai là người tìm thế giết ngươi? 21 Ðức Chúa Jêsus đáp lại rằng: Ta đã làm một việc, các ngươi thảy đều lấy làm lạ. 22 Môi-se đã truyền phép cắt bì cho các ngươi (phép đó không phải bởi Môi-se, nhưng bởi tổ tông), và các ngươi làm phép cắt bì cho người đờn ông trong ngày Sa-bát! 23 Nếu người đờn ông chịu phép cắt bì ngày Sa-bát, cho khỏi phạm luật pháp Môi-se, thì sao ta chữa cho cả mình người bình được lành trong ngày Sa-bát, mà các ngươi lại nổi giận? 24 Ðừng cứ bề ngoài mà xét đoán, nhưng phải xét đoán theo lẽ công bình. 25 Có mấy kẻ trong dân thành Giê-ru-sa-lem nói rằng: Ðó có phải là người mà người ta tìm giết chăng? 26 Kìa, người nói tự do, mà không ai nói chi người hết. Dễ thường các quan đã nhận thật người là Ðấng Christ? 27 Thế mà, chúng ta biết người nầy từ đâu lại; song khi Ðấng Christ sẽ đến, thì không ai biết Ngài từ đâu đến. 28 Bấy giờ, Ðức Chúa Jêsus đang dạy trong đền thờ, thì kêu lên rằng: Các ngươi quen ta, các ngươi biết ta từ đâu lại! Ta đã đến chẳng phải tự ta, nhưng Ðấng đã sai ta đến là thật, mà các ngươi không biết Ngài. 29 Ta thì biết Ngài; vì ta từ Ngài đến, và Ngài là Ðấng đã sai ta đến. 30 Vậy, họ kiếm thế bắt Ngài; nhưng không ai tra tay trên Ngài, vì giờ Ngài chưa đến. 31 Song trong vòng dân chúng nhiều kẻ tin Ngài, nói rằng: Khi Ðấng Christ đến, sẽ có làm nhiều phép lạ hơn người nầy đã làm chăng? 32 Người Pha-ri-si nghe lời đoàn dân nghị luận về Ngài, thì mấy thầy tế lễ cả đồng tình với họ, cắt lính đi bắt Ngài. 33 Ðức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Ta còn ở với các ngươi ít lâu nữa; rồi ta đi về cùng Ðấng sai ta đến. 34 Các ngươi sẽ kiếm ta mà chẳng thấy, và nơi ta ở, các ngươi không thể đến được. 35 Các người Giu-đa nói với nhau rằng: Thế thì người sẽ đi đâu mà ta không tìm được? Có phải người sẽ đi đến cùng những kẻ lưu lạc trong dân Gờ-réc và dạy dân Gờ-réc chăng? 36 Người đã nói rằng: Các ngươi sẽ tìm ta, mà chẳng thấy, và nơi ta ở, các ngươi không thể đến được, ấy là nghĩa làm sao? 37 Ngày sau cùng, là ngày trọng thể trong kỳ lễ, Ðức Chúa Jêsus ở đó, đứng kêu lên rằng: Nếu người nào khát, hãy đến cùng ta mà uống. 38 Kẻ nào tin ta thì sông nước hằng sống sẽ chảy từ trong lòng mình, y như Kinh Thánh đã chép vậy. 39 Ngài phán điều đó chỉ về Ðức Thánh Linh mà người nào tin Ngài sẽ nhận lấy; bởi bấy giờ Ðức Thánh Linh chưa ban xuống, vì Ðức Chúa Jêsus chưa được vinh hiển. 40 Trong đoàn dân có nhiều người nghe những lời đó, thì nói: Người nầy thật là đấng tiên tri. Người khác thì nói: Ấy là Ðấng Christ. 41 Người khác nữa lại nói: Ðấng Christ há từ Ga-li-lê mà đến sao? 42 Kinh Thánh há chẳng nói rằng Ðấng Christ phải ra từ dòng dõi vua Ða-vít sao? 43 Vậy, dân chúng cãi lẽ nhau về Ngài. 44 Có mấy kẻ trong đám dân muốn bắt Ngài, những không ai đặt tay trên mình Ngài. 45 Vậy bọn lính trở về cùng các thầy tế lễ cả và các người Pha-ri-si. Những người nầy hỏi họ rằng: Sao các ngươi không điệu người đến? 46 Bọn lính thưa rằng: Chẳng hề có người nào đã nói như người nầy! 47 Những người Pha-ri-si nói rằng: Các ngươi cũng đã bị phỉnh dỗ sao? 48 Có một người nào trong các quan hay là trong những người Pha-ri-si tin đến người đó chăng? 49 Song lũ dân nầy không biết luật chi cả, thật là dân đáng rủa! 50 Ni-cô-đem (là người trước có đến cùng Ðức Chúa Jêsus và là một người trong đám họ) nói rằng: 51 Luật chúng ta há bắt tội một người nào chưa tra hỏi đến, và chưa biết điều người ấy đã làm, hay sao? 52 Họ trả lời rằng: Ngươi cũng là người Ga-li-lê sao? Ngươi hãy tra xét, sẽ thấy rằng chẳng có tiên tri nào từ xứ Ga-li-lê mà ra hết. 53 Ai nấy đều trở về nhà mình. (John 7:1-53)

THÌ GIỜ TA CHƯA ĐẾN

6 Ðức Chúa Jêsus phán cùng anh em rằng: Thì giờ ta chưa đến; … 8 Các ngươi hãy lên dự lễ nầy, còn ta chưa lên dự lễ đó, vì thì giờ ta chưa trọn…. 30 Vậy, họ kiếm thế bắt Ngài; nhưng không ai tra tay trên Ngài, vì giờ Ngài chưa đến. (John 7:6-8,30)

Loài người thường có khuynh hướng tiến hành dự án của mình, và cả những chương trình của Chúa nữa. Phao-lô mỉa mai những người nghĩ rằng họ có thể làm theo những đòi hỏi của luật pháp để đến gần Chúa như sau: 6Nhưng sự công bình đến bởi đức tin, thì nói như vầy: Chớ nói trong lòng ngươi rằng: Ai sẽ lên trời? ấy là để đem Ðấng Christ xuống; 7hay là: Ai sẽ xuống vực sâu? ấy là để đem Ðấng Christ từ trong kẻ chết lại lên. (Romans 10:6-7)”

Chúa có chương trình riêng của Ngài. Sự tự quan trọng hóa của Phi-e-rơ được bày tỏ khi ông rút gươm chống lại những người đến bắt Chúa Giê-su. Nếu Ma-ri biết rõ nguồn gốc của con trai mình thì chắc bà đã chẳng phiền hà gì Chúa Giê-su trong tiệc cưới mà Ngài làm phép lạ hóa nước thành rượu. Sự cám dỗ để được người ta biết đến mình là một thách thức lớn.

VINH HIỂN CỦA CHÚA

16 Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Ðạo lý của ta chẳng phải bởi ta, nhưng bởi Ðấng đã sai ta đến. 17 Nếu ai khứng làm theo ý muốn của Ðức Chúa Trời, thì sẽ biết đạo lý ta có phải là bởi Ðức Chúa Trời, hay là ta nói theo ý ta. 18 Kẻ nói theo ý mình, thì tìm vinh hiển riêng mình; nhưng kẻ tìm vinh hiển của Ðấng đã sai mình đến, mới là chân thật, và chắc trong mình không có điều gì không công bình đâu. 19 Môi-se há chẳng ban luật pháp cho các ngươi sao? Mà trong các ngươi không có một ai tuân theo luật pháp! Cớ sao các ngươi kiếm thế giết ta? (John 7:16-19)

Nhiều người cũng muốn làm công việc Chúa, nhưng tiếc là không ai giống ai về những việc đó là gì. Mỗi người có một ý kiến riêng về việc họ có thể làm, và mọi việc đều nhờ vào nỗ lực của xac thịt mình. Bằng chứng điển hình là chàng trẻ tuổi giàu có đến gặp Chúa Giê-su, khoe những thành quả của mình về sự làm công việc Chúa, để rồi cuối cùng phải buồn bã ra đi mà không được Chúa ngợi khen.

Chúa Giê-su đã quả quyết rằng “không có một ai tuân theo luật pháp,” nhưng ngược lại thì nhiều tín hữu nghĩ rằng họ là ngoại lệ. Trong thực tế, họ chẳng có ngoại lệ đâu, vì lời Chúa có viết “chẳng một người nào công bình, dẫu một người cũng không” (Romans 3:10-11, 1 John 1:8). Mệnh lệnh yêu thương của Chúa Giê-su chỉ là sự tóm lược của toàn bộ luật pháp Đức Chúa Trời nhưng ở một tiêu chuẩn tối cao không ai có thể đạt được. Vì thế, nếu họ không giữ được luật pháp Môi-se, thì làm sao thỏa được luật của Chúa Giê-su?

Đi việều oái oăm là những thầy dạy luật lại không làm được điều họ dạy cho người khác, dầu vậy họ cứ mang ảo tưởng là họ có thể làm được những điều đó. Điều đáng tiếc nữa, là người nghe họ không bao giờ tự hỏi thầy mình có làm được những điều đó không. Lòng mong ước “tìm vinh hiển riêng mình” khiến mắt họ mù không thấy chân lý.

LUẬT TỐI CAO

22 Môi-se đã truyền phép cắt bì cho các ngươi (phép đó không phải bởi Môi-se, nhưng bởi tổ tông), và các ngươi làm phép cắt bì cho người đờn ông trong ngày Sa-bát! 23 Nếu người đờn ông chịu phép cắt bì ngày Sa-bát, cho khỏi phạm luật pháp Môi-se, thì sao ta chữa cho cả mình người bình được lành trong ngày Sa-bát, mà các ngươi lại nổi giận? 24 Ðừng cứ bề ngoài mà xét đoán, nhưng phải xét đoán theo lẽ công bình. (John 7:22-24)

Điều lạ ở đây là Chúa Giê-su nói rằng phép cắt bị không bắt nguồn từ Môi-se, như từ tổ tiên của họ. Nhưng nếu luật pháp đã không đến với họ qua Môi-se từ núi Si-nai, thì phép cắt bì này nguồn gốc nó đến từ đâu?

Romans 2:14 viết: “Vả, dân ngoại vốn không có luật pháp, khi họ tự nhiên làm những việc luật pháp dạy biểu, thì những người ấy dầu không có luật pháp, cũng tự nên luật pháp cho mình.” Thì có lẽ luật về phép cắt bì có thể cũng bắt nguồn từ những luật tổ tiên đó. Những thể lệ dựa trên mê tín có thể theo thời gian biến thành một loại luật lệ mà người ta tự dựng nên cho chính mình.

Nhưng bất kể nguồn gốc của những thể lệ đó là gì, chúng không thể nào vượt quá khỏi luật tối cao của Chúa, đó là sự Ngài sai Con Một xuống thế gian chịu chết vì tội lỗi nhân loại hầu ban sự cứu rỗi cho bất cứ ai tin.

NƠI TA Ở

34 Các ngươi sẽ kiếm ta mà chẳng thấy, và nơi ta ở, các ngươi không thể đến được. (John 7:34)

Phao-lô trình bày rõ ràng một chân lý không dời đổi khi ông viết, “Thịt và huyết không hưởng được nước Đức Chúa Trời” (1 Cor 15:50). Chân lý này vẫn tồn tại không những chỉ trong thời của Chúa Giê-su mà còn cho ngày hôm nay, nhất là đối với những kẻ cậy vào nỗ lực xác thịt của mình để đạt được sự công bình của Đức Chúa Trời. Nhiều người cũng hết lòng tìm kiếm Chúa, nhưng không tìm được vì họ không tìm qua con mắt của đức tin. Thay vì nhìn lên Chúa, là khởi đầu và thành toàn của đức tin, họ lại nhìn vào chính mình, tự hỏi, “Tôi phải làm gì?” Nhưng sự thực không chối cãi được là họ không làm được gì cả ngoại trừ đặt niềm tin nơi Đấng mà Đức Chúa Trời đã sai đến.

SÔNG NƯỚC HẰNG SỐNG

37 Ngày sau cùng, là ngày trọng thể trong kỳ lễ, Ðức Chúa Jêsus ở đó, đứng kêu lên rằng: Nếu người nào khát, hãy đến cùng ta mà uống. 38 Kẻ nào tin ta thì sông nước hằng sống sẽ chảy từ trong lòng mình, y như Kinh Thánh đã chép vậy. 39 Ngài phán điều đó chỉ về Ðức Thánh Linh mà người nào tin Ngài sẽ nhận lấy; bởi bấy giờ Ðức Thánh Linh chưa ban xuống, vì Ðức Chúa Jêsus chưa được vinh hiển. (John 7:37-39)

Một lần nữa, điều quan trọng là chúng ta hiểu rằng Chúa Giê-su là đồ ăn và thức uống thật làm nguôi cơn đói và khát. Nhưng chân lý không dời đổi là Đức Thánh Linh được Chúa ban cho như một món quà không tốn tiền mua cho bất cứ ai đặt niềm tin nơi Đấng Đức Chúa Trời đã sai đến. Ngài là một Đấng có cá tính, không phải là một số lượng để phân phát tùy theo lượng đức tin. Hoặc bạn có Ngài, hoặc bạn không có Ngài; chẳng có nhiều hay ít.

Nghi Nguyen

- Scripture quoted by permission. All scripture quotations, unless otherwise indicated, are taken from the NET Bible® copyright ©1996-2006 by Biblical Studies Press, L.L.C. All rights reserved.

Disclaimer: This is my own opinion on the topic, which does not necessarily reflect the church's theology, or beliefs of the individuals in it — Nghi Nguyen

Filed under: , and