John 6:1-71

Năm mẩu bánh và hai con cá. Đuổi theo thế gian. Công việc Đức Chúa Trời. Bánh hằng sống.

NĂM MẨU BÁNH VÀ HAI CON CÁ

1 Rồi đó, Ðức Chúa Jêsus qua bờ bên kia biển Ga-li-lê, là biển Ti-bê-ri-át. 2 Một đoàn dân đông theo Ngài, vì từng thấy các phép lạ Ngài làm cho những kẻ bịnh. 3 Nhưng Ðức Chúa Jêsus lên trên núi, ngồi đó với môn đồ. 4 Vả, lễ Vượt Qua, là lễ của đến Giu-đa gần tới. 5 Ðức Chúa Jêsus ngước mắt lên, thấy một đoàn dân đông đến cùng mình, bèn phán với Phi-líp rằng: Chúng ta sẽ mua bánh ở đâu, để cho dân nầy có mà ăn? 6 Ngài phán điều đó đặng thử Phi-líp, chớ Ngài đã biết điều Ngài sẽ làm rồi. 7 Phi-líp thưa rằng: Hai trăm đơ-ni-ê bánh không đủ phát cho mỗi người một ít. 8 Một môn đồ, là Anh-rê, em của Si-môn Phi -e-rơ, thưa rằng: 9 Ðây có một đứa con trai, có năm cái bánh mạch nha và hai con cá; nhưng đông người dường nầy, thì ngằn ấy có thấm vào đâu? 10 Ðức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Hãy truyền cho chúng ngồi xuống. Vả, trong nơi đó có nhiều cỏ. Vậy, chúng ngồi xuống, số người ước được năm ngàn. 11 Ðức Chúa Jêsus lấy bánh, tạ ơn rồi, bèn phân phát cho những kẻ đã ngồi; Ngài cũng lấy cá phát cho chúng nữa, ai muốn bao nhiêu mặc ý. 12 Khi chúng đã ăn được no nê, Ngài phán với môn đồ rằng: Hãy lượm những miếng còn thừa, hầu cho không mất chút nào. 13 Vậy, môn đồ lượm những miếng thừa của năm cái bánh mạch nha, sau khi người ta đã ăn rồi, chứa đầy mười hai giỏ. (John 6:1-13)

Đây là đoạn kinh thánh ghi lại phép lạ Chúa Giê-su đã làm để ban thực phẩm cho năm ngàn người nam (khoảng 10,000 đến 15,000 ngàn người gồm những gia đình có hai hoặc ba người) từ hai con cá và năm mẩu bánh.

Khi đối diện với thử thách cung cấp thức ăn cho mười lăm ngàn người, phản ứng tự nhiên của chúng ta là tìm cách giải quyết vấn đề. Vì thế Chúa Giê-su dùng cơ hội này để dạy cho chúng ta một bài học rằng sự cứu rỗi của nhân loại thì cần sự tham dự của của Con Đức Chúa Trời, mọi nỗ lực xác thịt đều chẳng có ích gì. Câu hỏi của Chúa cho Phi-lip không phải là để thử xem ông có khả năng làm được điều Ngài hỏi ông không, nhưng để cho thấy sự giới hạn của loài người. Câu hỏi đó nhấn mạnh ý niệm rằng Chúa không cần bàn tay của loài người để đem lại vương quốc của ngày. Vì Ngài tự mình làm được điều đó mà không cần đến sự tham dự của loài người: “vì Ngài đã biết điều Ngài sẽ làm rồi”.

Điểm nổi bật ở đây không phải là phép lạ hóa bánh cho hàng ngàn người ăn, nhưng ở phép lạ tha tội cho nhân loại và làm hòa họ lại với Đức Chúa Trời. Mọi hành động của Chúa Giê-su cũng như mọi phép lạ Ngài làm là đều có mục đích hướng chúng ta về mục tiêu tối hậu trên hết mọi sự đó là sự Ngài lên cây thập tự để chịu chết cho nhân loại.

Vì thế nếu bạn đọc câu chuyện Chúa Giê-su hóa bánh cho hơn hàng ngàn người ăn và kết luận rằng bài học chính là làm sao để có đức tin làm những công việc vĩ đại như Ngài đã làm, thì bạn đã đi sai đường rồi. Chúa Giê-su làm phép lạ này để chứng tỏ Ngài là Đức Chúa Trời và nhấn mạnh rằng chỉ minh Ngài có quyền năng để cứu rỗi nhân loại.

ĐUỔI THEO THẾ GIAN

14 Những người đó thấy phép lạ Ðức Chúa Jêsus đã làm, thì nói rằng: Người nầy thật là Ðấng tiên tri phải đến thế gian. 15 Bấy giờ Ðức Chúa Jêsus biết chúng có ý đến ép Ngài để tôn làm vua, bèn lui ở một mình trên núi. 16 Ðến chiều, môn đồ xuống nơi bờ biển, 17 và vào trong một chiếc thuyền, sang thẳng bờ bên kia, hướng về thành Ca-bê-na-um. Trời chợt tối, mà Ðức Chúa Jêsus còn chưa đến cùng các môn đồ. 18 Gió thổi ào ào, đến nỗi biển động dữ dội. 19 Khi các môn đồ đã chèo ra độ chừng hai mươi lăm hay là ba mươi ếch-ta-đơ, thấy Ðức Chúa Jêsus đi trên mặt biển, gần tới chiếc thuyền, thì sợ hãi. 20 Nhưng Ngài phán rằng: Ấy là ta đây, đừng sợ chi! 21 Bấy giờ, môn đồ muốn rước Ngài vào thuyền; tức thì chiếc thuyền đậu vào bờ, là nơi định đi. 22 Ðoàn dân ở bờ biển bên kia, đã nhận rằng ở đó chỉ có một chiếc thuyền với môn đồ Ngài, chỉ một mình môn đồ đi mà thôi. 23 Qua ngày sau, có mấy chiếc thuyền khác từ thành Ti-bê-ri-át lại gần nơi chúng đã ăn bánh khi Chúa tạ ơn rồi, 24 đoàn dân thấy Ðức Chúa Jêsus không ở đó môn đồ cũng không, bèn vào mấy thuyền kia mà đi qua thành Ca-bê-na-um để tìm Ðức Chúa Jêsus. 25 Chúng vừa tìm được Ngài tại bờ bên kia biển, bèn thưa rằng: Lạy thầy, thầy đến đây bao giờ? 26 Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, các ngươi tìm ta chẳng phải vì đã thấy mấy phép lạ, nhưng vì các ngươi đã ăn bánh và được no. 27 Hãy làm việc, chớ vì đồ ăn hay hư nát, nhưng vì đồ ăn còn lại đến sự sống đời đời, là thứ Con người sẽ ban cho các ngươi; vì ấy là Con, mà Cha, tức là chính Ðức Chúa Trời, đã ghi ấn tín của mình. (John 6:14-27)

Chúng ta nhớ lại đoạn kinh thánh mà người đàn bà Sa-ma-ri gặp Chúa Giê-su bên giếng Gia-cốp. Người này có giả định là Chúa nói về nước làm vơi cơn khát về xác thịt. Tương tự như thế, những người tìm kiếm Chúa Giê-su trong đoạn kinh thánh này cũng chỉ chú ý đến những nhu cầu của nhất thời. Nhưng Chúa Giê-su biết rõ thực tâm của họ. Ngài biết rằng họ muốn Ngài làm vua chỉ vì họ “được ăn bánh và được no.”

CÔNG VIỆC ĐỨC CHÚA TRỜI

28 Chúng thưa rằng: Chúng tôi phải làm chi cho được làm công việc Ðức Chúa Trời? 29 Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Các ngươi tin Ðấng mà Ðức Chúa Trời đã sai đến, ấy đó là công việc Ngài. (John 6:28-29)

Khi người ta nêu câu hỏi này với Chúa Giê-su, có lẽ họ thường đã có một khái niệm gì đó về công việc Ngài muốn họ làm. Vô số sách vở đã được viết với những đề nghị về công việc Chúa mà người ta có thể làm. Nhưng tôi e rằng ít người cảm nhận được câu trả lời của Ngài, như lời Ngài vào tai này và rơi khỏi tai kia mà không có ảnh hưởng gì hết. Lý do có thể là vì khuynh hướng loài người là dùng nỗ lực của riêng mình để nối liền khoảng cách giữa họ và Chúa.

Vì thế, đối với một số người, câu trả lời của Chúa Giê-su có thể khó mà hiểu được. Lời đó có vẻ dường như quá đơn giản, hoặc quá dễ dàng, có thể khiến người nghe băn khoăn, nhất là trong một xã hội mà cái gì cũng phải có giá mà người ta phải trả. Chúa Giê-su nói gì thì nói, tôi cứ làm điều gì mình nghĩ là phải. Nhưng điều cốt yếu là chúng ta phải nhận biết rằng niềm tin của mình chưa chắc đã hòa đồng với chân lý. Nguyên tắc về đức tin này cũng được nhấn mạnh trong Romans 4:5, nói về cách Chúa xưng công bình cho kẻ có tội.

Còn kẻ chẳng làm việc chi hết, nhưng tin Ðấng xưng người có tội là công bình, thì đức tin của kẻ ấy kể là công bình cho mình. (Romans 4:5)

Vậy đây là gồm tóm ý nghĩa của công việc Chúa: “tin Ðấng mà Ðức Chúa Trời đã sai đến”.

BÁNH HẰNG SỐNG

30 Chúng bèn nói rằng: Thế thì thầy làm phép lạ gì, để cho chúng tôi thấy và tin? Thầy làm công việc gì? 31 Tổ phụ chúng ta đã ăn ma-na trong đồng vắng, theo như lời chép rằng: Ngài đã ban cho họ ăn bánh từ trên trời xuống. 32 Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, Môi-se chưa hề cho các ngươi bánh từ trên trời đâu; nhưng Cha ta ban cho các ngươi bánh thật, là bánh từ trên trời xuống. 33 Bởi chưng bánh Ðức Chúa Trời là bánh từ trên trời giáng xuống, ban sự sống cho thế gian. 34 Chúng thưa rằng: Lạy Chúa, xin ban bánh đó cho chúng tôi luôn luôn! 35 Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Ta là bánh của sự sống; ai đến cùng ta chẳng hề đói, và ai tin ta chẳng hề khát. 36 Nhưng ta đã nói: Các ngươi đã thấy ta, mà chẳng tin. 37 Phàm những kẻ Cha cho ta sẽ đến cùng ta, kẻ đến cùng ta thì ta không bỏ ra ngoài đâu. 38 Vì ta từ trên trời xuống, chẳng phải để làm theo ý ta, nhưng làm theo ý Ðấng đã sai ta đến. 39 Vả, ý muốn của Ðấng đã sai ta đến là hễ sự gì Ngài đã ban cho ta, thì ta chớ làm mất, nhưng ta phải làm cho sống lại nơi ngày sau rốt. 40 Ðây là ý muốn của Cha ta, phàm ai nhìn Con và tin Con, thì được sự sống đời đời; còn ta, ta sẽ làm cho kẻ ấy sống lại nơi ngày sau rốt. 41 Nhưng vì Ngài đã phán: Ta là bánh từ trên trời xuống, nên các ngươi Giu-đa lằm bằm về Ngài, 42 mà rằng: Ấy chẳng phải là Jêsus, con của Giô-sép, mà chúng ta đều biết cha mẹ người chăng? Vậy, thể nào người nói được rằng: Ta đã từ trên trời mà xuống? 43 Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Các ngươi chớ lằm bằm với nhau. 44 Ví bằng Cha, là Ðấng sai ta, không kéo đến, thì chẳng có ai được đến cùng ta, và ta sẽ làm cho người đó sống lại nơi ngày sau rốt. 45 Các sách tiên tri có chép rằng: Ai nấy đều sẽ được Ðức Chúa Trời dạy dỗ. Hễ ai đã nghe Cha và học theo Ngài thì đến cùng ta. 46 Ấy chẳng phải kẻ nào đã từng thấy Cha, trừ ra Ðấng từ Ðức Chúa Trời mà đến; Ðấng ấy đã thấy Cha. 47 Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, hễ ai tin thì được sự sống đời đời. 48 Ta là bánh của sự sống. 49 Tổ phụ các ngươi đã ăn ma-na trong đồng vắng, rồi cũng chết. 50 Ðây là bánh từ trời xuống, hầu cho ai ăn chẳng hề chết. 51 Ta là bánh từ trên trời xuống; nếu ai ăn bánh ấy, thì sẽ sống vô cùng; và bánh mà ta sẽ ban cho vì sự sống của thế gian tức là thịt ta. 52 Bởi đó, các ngươi Giu-đa cãi lẽ với nhau, mà rằng: Lẽ nào người nầy lấy thịt mình cho chúng ta ăn sao? 53 Ðức Chúa Jêsus bèn phán cùng họ rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu các ngươi không ăn thịt của Con người, cùng không uống huyết Ngài, thì chẳng có sự sống trong các ngươi đâu. 54 Ai ăn thịt và uống huyết ta thì được sự sống đời đời; nơi ngày sau rốt, ta sẽ khiến người đó sống lại. 55thịt ta thật là đồ ăn, huyết ta thật là đồ uống. 56 Người nào ăn thịt ta và uống huyết ta, thì ở trong ta, và ta ở trong người. 57 Như Cha, là Ðấng hằng sống, đã sai ta đến, và ta sống bởi Cha; cũng một thể ấy, người nào ăn ta, sẽ sống bởi ta vậy. 58 Ðây là bánh từ trên trời xuống. Bánh đó chẳng phải như ma-na mà tổ phụ các ngươi đã ăn, rồi cũng sẽ chết; kẻ nào ăn bánh nầy sẽ sống đời đời. 59 Ðức Chúa Jêsus phán những điều đó lúc dạy dỗ trong nhà hội tại thành Ca-bê-na-um. 60 Có nhiều môn đồ nghe Ngài, thì nói rằng: Lời nầy thật khó; ai nghe được? 61 Nhưng Ðức Chúa Jêsus tự mình biết môn đồ lằm bằm về việc đó, bèn phán rằng: Ðiều đó xui cho các ngươi vấp phạm sao? 62 Vậy, nếu các ngươi thấy Con người lên nơi Ngài vốn ở khi trước thì thể nào? 63 Ấy là thần linh làm cho sống, xác thịt chẳng ích chi. Những lời ta phán cùng các ngươi đều là thần linh và sự sống. 64 Song trong vòng các ngươi có kẻ không tin. Vì Ðức Chúa Jêsus biết từ ban đầu, ai là kẻ không tin, ai là kẻ sẽ phản Ngài. 65 Ngài lại phán rằng: Chính vì cớ đó, mà ta đã nói cùng các ngươi rằng nếu Cha chẳng ban cho, thì chẳng ai tới cùng ta được. 66 Từ lúc ấy, có nhiều môn đồ Ngài trở lui, không đi với Ngài nữa. 67 Ðức Chúa Jêsus phán cùng mười hai sứ đồ rằng: Còn các ngươi, cũng muốn lui chăng? 68 Si-môn Phi -e-rơ thưa rằng: Lạy Chúa, chúng tôi đi theo ai? Chúa có những lời của sự sống đời đời; 69 chúng tôi đã tin và nhận biết rằng Chúa là Ðấng thánh của Ðức Chúa Trời. 70 Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Ta há chẳng đã chọn các ngươi là mười hai sứ đồ sao? Mà một người trong các ngươi là quỉ! 71 Vả, Ngài nói về Giu-đa con Si-môn Ích-ca-ri-ốt; vì chính hắn là một trong mười hai sứ đồ, sau sẽ phản Ngài. (John 6:30-71)

Một điểm nổi bật trong đoạn kinh thánh khá dài ở trên là sự Chúa Giê-su nhắc đi nhắc lại Ngài là “bánh của sự sống.” nhất là khi Ngài nhấn mạnh rằng “thịt ta thật là đồ ăn, huyết ta thật là đồ uống,” vào bảo đảm rằng “kẻ nào ăn bánh nầy sẽ sống đời đời.”

Chúng ta chuyên cần học hỏi lời Chúa là để biết làm sao để được sự sống đời đời. Chúng ta được sự sống đời đời là nhờ ăn thịt Chúa và uống máu Chúa. Điều chúng ta cần ý thức được là Chúa Giê-su không nói về thức ăn vật thể, cũng giống như lời Ngài phán trong câu kinh thánh , “vì những lằn roi Ngài chịu, chúng ta được chữa lành.” Đây là sự chữa lành tâm linh, không phải vật chất, và chỉ được nhờ niềm tin nơi Ngài. Còn những kẻ chẳng tin, thì dầu thân thể có sống, linh hồn cũng đã chết rồi.

Vậy, chúng ta tiếp nhận Chúa như thế nào? Thực sự ăn mình và uống máu Chúa? Không, chúng ta hiểu rằng lời Chúa là về hình bóng. Vậy, nếu công việc Đức Chúa Trời là tin vào Đấng Christ, thì ăn uống Ngài tức là tin vào Ngài.

Như Chúa Giê-su đã bày tỏ trong John 14:23, “Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Nếu ai yêu mến ta, thì vâng giữ lời ta, Cha ta sẽ thương yêu người, chúng ta đều đến cùng người và ở trong người.” Vâng lời Chúa là làm công việc Ngài, mà làm việc Ngài là tin vào Đấng Christ, như đã được dẫn chứng trong đoạn trước: “Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai nghe lời ta mà tin Ðấng đã sai ta, thì được sự sống đời đời, và không đến sự phán xét, song vượt khỏi sự chết mà đến sự sống” (John 5:24).

Nếu Chúa Giê-su là nguồn dinh dưỡng tối hậu thì bạn không cần thêm chất phụ dưỡng nào. Thêm chất phụ dưỡng hàm ý mình chưa thỏa mãn với nguồn dinh dưỡng chính. Vì thế, đừng thêm gì vào công việc Chúa, là đức tin đơn thuần nơi Đấng Christ. Nếu bạn thêm nỗ lực mình vào công việc Chúa, nó trở thành chất phụ dưỡng vào đức tin nơi Ngài và sẽ bị Chúa khước từ.

Những người cổ động đức tin cộng việc làm hãy nên suy gẫm kỹ về đoạn kinh thánh này.

(Bài kế: John 7:1-53)

Nghi Nguyen

- Scripture quoted by permission. All scripture quotations, unless otherwise indicated, are taken from the NET Bible® copyright ©1996-2006 by Biblical Studies Press, L.L.C. All rights reserved.

Disclaimer: This is my own opinion on the topic, which does not necessarily reflect the church's theology, or beliefs of the individuals in it — Nghi Nguyen

Filed under: , and