John 5:1-47

Phép lạ ở Bê-tết-đa. Nghe tiếng Chúa. Bạn làm lành hay dữ. Lời chứng của Đức Chúa Trời. Kinh thánh làm chứng về Chúa. Hy vọng đặt sai chỗ.

PHÉP LẠ Ở BÊ-TẾT-ĐA

1 Kế đó, có một ngày lễ của dân Giu-đa, Ðức Chúa Jêsus lên thành Giê-ru-sa-lem. 2 Số là, tại thành Giê-ru-sa-lem, gần cửa Chiên, có một cái ao, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Bê-tết-đa, xung quanh ao có năm cái vòm cửa. 3 Những kẻ đau ốm, mù quáng, tàn tật, bại xuội nằm tại đó rất đông, chờ khi nước động; 4 vì một thiên sứ thỉnh thoảng giáng xuống trong ao, làm cho nước động; lúc nước đã động rồi, ai xuống ao trước hết, bất kỳ mắc bịnh gì, cũng được lành. 5 Nơi đó, có một người bị bịnh đã được ba mươi tám năm. 6 Ðức Chúa Jêsus thấy người nằm, biết rằng đau đã lâu ngày thì phán: Ngươi có muốn lành chăng? 7 Người bịnh thưa rằng: Lạy Chúa, tôi chẳng có ai để quăng tôi xuống ao trong khi nước động; lúc tôi đi đến, thì kẻ khác đã xuống ao trước tôi rồi. 8 Ðức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy đứng dậy, vác giường ngươi và đi. 9 Tức thì người ấy được lành, vác giường mình và đi. Vả, bấy giờ là ngày Sa-bát. 10 Các người Giu-đa bèn nói với kẻ được chữa lành rằng: Nay là ngày Sa-bát, ngươi không phép mang giường mình đi. 11 Người trả lời rằng: Chính người đã chữa tôi được lành biểu tôi rằng: Hãy vác giường ngươi và đi. 12 Họ hỏi rằng: Người đã biểu ngươi: Hãy vác giường và đi, là ai? 13 Nhưng người đã được chữa lành không biết là ai: vì Ðức Chúa Jêsus đã lẫn trong đám đông tại chỗ đó. 14 Sau lại, Ðức Chúa Jêsus gặp người đó trong đền thờ, bèn phán rằng: Kìa, ngươi đã lành rồi, đừng phạm tội nữa, e có sự gì càng xấu xa xảy đến cho ngươi chăng. 15 Người đó đi nói với các người Giu-đa rằng ấy là Ðức Chúa Jêsus đã chữa lành cho mình. (John 5:1-15)

Nhiều người tin rằng đức tin là điều kiện tiên quyết để được chữa lành, và đức tin lớn thì tỉ lệ thuận với phép lạ chữa bệnh. Tuy nhiên, nếu chúng ta đọc kỹ đoạn kinh thánh trên về người bị liệt 38 năm mà Chúa hỏi người đó có muốn được chữa bệnh hay không, thì ý niệm đó bị phản biện. Thay vì bảy tỏ đức tin hay lòng mong ước được chữa lành, người đó chỉ viện cớ này cớ kia. Dầu vây, Chúa Giê-su cũng cứ chữa lành cho họ bất kể sự lưỡng lự hoặc thiếu đức tin.

Nhiều đoạn kinh thánh cho thấy Chúa Giê-su chữa lành mà không đòi hỏi đức tin. Chẳng hạn như trường hợp của tôi tớ người đội trưởng trong Matthew 8 và Luke 7, của mười người cùi trong Luke 17, của người mù từ lúc sơ sinh trong John 9, và tai của một người đầy tớ bị Phi-e-rơ cắt trong Luke 22.

Những đoạn kinh thánh này chứng tỏ rằng sự chữa lành của Chúa chẳng tùy thuộc vào lượng đức tin của người nhận. Nhưng trái lại, nó tùy thuộc vào chương trình Chúa đã định sẵn để hoàn tất công viêc Ngài.

NGHE TIẾNG CHÚA

16 Nhơn đó dân Giu-đa bắt bớ Ðức Chúa Jêsus, vì cớ Ngài làm những sự ấy trong ngày Sa-bát. 17 Nhưng Ngài phán cùng họ rằng: Cha ta làm việc cho đến bây giờ, ta đây cũng làm việc như vậy. 18 Bởi cớ đó, dân Giu-đa càng kiếm cách nữa để giết Ngài, chẳng những vì Ngài phạm ngày Sa-bát thôi, mà lại vì Ngài gọi Ðức Chúa Trời là Thân phụ mình, làm ra mình bằng Ðức Chúa Trời.  19 Vậy, Ðức Chúa Jêsus cất tiếng phán cùng họ rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, Con chẳng tự mình làm việc gì được; chỉ làm điều chi mà Con thấy Cha làm; vì mọi điều Cha làm, Con cũng làm y như vậy. 20 Cha yêu Con và tỏ cho Con công việc lớn lao hơn những việc nầy nữa, để các ngươi lấy làm lạ lùng. 21 Vả, Cha khiến những kẻ chết sống lại và ban sự sống cho họ thể nào, thì Con cũng ban sự sống cho kẻ Con muốn thể ấy. 22 Cha cũng chẳng xét đoán ai hết, nhưng đã giao trọn quyền phán xét cho Con, 23 đặng ai nấy đều tôn kính Con, cũng như tôn kính Cha vậy. Ai không tôn kính Con, ấy là không tôn kính Cha, là Ðấng đã sai Con đến. 24 Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai nghe lời ta mà tin Ðấng đã sai ta, thì được sự sống đời đời, và không đến sự phán xét, song vượt khỏi sự chết mà đến sự sống.  25 Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, giờ đến, và đã đến rồi, khi những kẻ chết sẽ nghe tiếng của Con Ðức Chúa Trời, và những kẻ nghe sẽ được sống. 26 Vì như Cha có sự sống trong mình, thì Cha cũng đã ban cho Con có sự sống trong mình vậy. 27 Cha đã ban quyền thi hành sự phán xét cho Con, vì là Con người. (John 5:16-27)

Trong khi Chúa Giê-su có vẻ dường như phạm đến luật ngày Sa-bát, chúng ta phải hiểu là Ngài đã không phạm vào luật pháp của Đức Chúa Trời vì mục đích của luật này trong ý tưởng Chúa thì khác với sự hiểu của những lãnh đạo Do-thái. Ngoài ra, Chúa Giê-su có thể đã khởi sự đưa nhân loại vào một kỷ nguyên mới mà trong đó ngày Sa-bát không còn mang ý nghĩa nghỉ các công việc của xác thịt. Thay vào đó, nó mang ý nghĩa sự ngừng nghỉ cậy vào xác thịt để đạt được sự công bình của Đức Chúa Trời. Trong sự phạm vào ngày Sa-bát, Chúa Giê-su cũng gián tiếp công bố sự hết hiệu lực của Giao Ước Cũ (Hebrews 8:13).

Khi họ buộc tội Chúa Giê-su “làm ra mình bằng Đức Chúa Trời,” những lãnh đạo Do-thái xem đó là tội phạm thượng. Chúng ta sẽ học đến một trường hợp người ta tìm cách ném đá Chúa Giê-su vì một lời tuyên bố tương tự mà họ cũng cho là phạm thượng (John 8:58-59). Như vậy, phạm thượng với một ai đó là tự coi như mình bình đẳng với người đó. Kết cục, phạm đến Đức Thánh Linh hàm ý tự xưng mình đóng vai trò Thánh Linh trong đời sống tín hữu.

“Con cũng ban sự sống cho kẻ Con muốn thể ấy,” sự cứu rỗi đến từ chính Chúa. Nhưng trong niềm tin của hầu hết các tôn giáo, sự cứu rỗi tùy thuộc vào khả năng một người giữ những lề luật của tín ngưỡng đó. Trong khi Chúa Giê-su thì ban sự sống cho những “ai nghe lời ta mà tin.”

Vậy, lời Chúa là gì? Phải chăng nó là Mười Điều Răn của Cựu Ước, hay là luật mới của Thánh Linh sự sống mà người tuân theo chỉ hoàn toàn nhờ cậy vào sự hy sinh của Chúa trên thập giá để tội lỗi được thú tha? Hãy suy gẫm lại những lời, hoặc sứ điệp mà bạn đã nghe rao giảng trong suốt lịch sử đạo Chúa.

BẠN LÀM LÀNH HAY DỮ?

28 Chớ lấy điều đó làm lạ; vì giờ đến, khi mọi người ở trong mồ mả nghe tiếng Ngài và ra khỏi: 29 ai đã làm lành thì sống lại để được sống, ai đã làm dữ thì sống lại để bị xét đoán. (John 5:28-29)

Khi nghe lời Chúa phán trong đoạn kinh thánh trên, tôi có giả định là nhiều người sẽ tự xét lòng mình, cân nhắc những việc làm trong quá khứ, lành hoặc dữ. Phải chăng Chúa Giê-su nói lên điều đó để nhắc nhở chúng ta dùng mọi nỗ lực làm lành lánh dữ? Tôi thì nghĩ khác. Ngài chỉ nhắc lại với họ nguyên tắc căn bản để vào nước trời là giữ điều lành và lánh điều dữ.

Thế nhưng điều đó đem lại cho họ một nan đề là không ai có thể đạt được tiêu chuẩn đó, vì Gia-cơ đã cho chúng ta biết trong James 2:10: “Ai giữ trọn luật pháp mà chỉ phạm một điều thì kể như phạm hết thảy.”

Điểm then chốt, là Chúa Giê-su dường như đang nhắc lại những nguyên tắc căn bản của Cựu Ước để chuẩn bị giới thiệu sự sắp đến của Tân Ước. Giao Ước Mới tuyên bố rằng sự sống lại chỉ danh cho những người đặt niềm tin vào việc Đấng Christ đã làm trọn, nhấn mạnh vai trò của đức tin hơn là sự tuân thủ theo luật pháp.

LỜI CHỨNG CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI

30 Ta không thể tự mình làm nổi việc gì; ta xét đoán theo điều ta nghe, và sự xét đoán ta là công bình, vì ta chẳng tìm ý muốn của ta, nhưng tìm ý muốn của Ðấng đã sai ta. 31 Nếu ta tự mình làm chứng lấy, thì sự làm chứng ấy không đáng tin. 32 Có người khác làm chứng cho ta, và ta biết rằng chứng người đó làm cho ta là đáng tin. 33 Các ngươi có sai sứ đến cùng Giăng, thì người đã làm chứng cho lẽ thật. 34 Còn ta, lời chứng mà ta nhận lấy chẳng phải bởi người ta; nhưng ta nói vậy, đặng các ngươi được cứu. 35 Giăng là đuốc đã thắp và sáng, các ngươi bằng lòng vui tạm nơi ánh sáng của người. 36 Nhưng ta có một chứng lớn hơn chứng của Giăng; vì các việc Cha đã giao cho ta làm trọn, tức là các việc ta làm đó, làm chứng cho ta rằng Cha đã sai ta. 37 Chính Cha, là Ðấng đã sai ta, cũng làm chứng về ta. Các ngươi chưa hề nghe tiếng Ngài, chưa hề thấy mặt Ngài, 38 và đạo Ngài không ở trong các ngươi, vì các ngươi không tin Ðấng mà Ngài đã sai đến. (John 5:30-38)

Chúa Giê-su đã có dụng ý gì khi phán, “Còn ta, lời chứng mà ta nhận lấy chẳng phải bởi người ta; nhưng ta nói vậy, đặng các ngươi được cứu”? Lời đó có ý rằng Đấng mà được làm chứng bởi loài người chưa chắc đã có khả năng ban sự cứu rỗi. Chúa Giê-su chỉ cậy vào lời chứng của chính Đức Chúa Trời và những phép lạ Ngài đã làm.

Nhưng nếu “Các ngươi chưa hề nghe tiếng Ngài, chưa hề thấy mặt Ngài,” thì câu hỏi được nêu lên là làm sao họ có thể nhận lấy lời chứng từ chính Ngài? Thực ra, Chúa đã nói với họ qua các tiên tri và lời kinh thánh, nhưng “đạo Ngài không ở trong họ.” Điều này được biểu hiện qua sự họ không đặt niềm tin vào Đấng Đức Chúa Trời đã sai đến. Điều này sẽ được làm sáng tỏ thêm trong các câu ở dưới.

KINH THÁNH LÀM CHỨNG VỀ CHÚA

39 Các ngươi dò xem Kinh Thánh, vì tưởng bởi đó được sự sống đời đời: ấy là Kinh Thánh làm chứng về ta vậy. 40 Các ngươi không muốn đến cùng ta để được sự sống! (John 5:39-40)

Khi những người trong đoạn kinh thánh trên “dò xem kinh thánh” thì họ tìm tòi gì ngoài luật pháp với những điều răn? Nhưng điều oái oăm là họ không nhận diện được nhân vất mà chính kinh thánh đó làm chứng. Luật pháp là bảng chỉ đường hướng họ đến với Chúa Giê-su hầu họ được sự sống đời đời. Điều đáng tiếc là họ lại nhờ cậy vào luật pháp như đấng cứu thế của họ, “vì tưởng bởi đó được sự sống đời đời”.

HY VỌNG ĐẶT SAI CHỖ

41 Ta chẳng cầu vinh hiển bởi người ta mà đến đâu; 42 nhưng ta biết rằng các ngươi chẳng có sự yêu mến Ðức Chúa Trời ở trong các ngươi. 43 Ta nhơn danh Cha ta mà đến, các ngươi không nhận lấy ta. Nếu có kẻ khác lấy danh riêng mình mà đến, thì các ngươi sẽ nhận lấy. 44 Các ngươi vẫn chịu vinh hiển lẫn của nhau, không tìm kiếm vinh hiển bởi một mình Ðức Chúa Trời đến, thì thể nào các ngươi tin được? 45 Chớ ngờ rằng ấy là ta sẽ tố cáo các ngươi trước mặt Cha, người sẽ tố cáo các ngươi là Môi-se, là người mà các ngươi trông cậy. 46 Vì nếu các ngươi tin Môi-se, cũng sẽ tin ta; bởi ấy là về ta mà người đã chép. 47 Nhưng nếu các ngươi chẳng tin những lời người chép, các ngươi há lại tin lời ta sao? (John 5:41-47)

Chúa Giê-su đang lên án một số người đang tụ tập nghe Ngài giảng. Dầu họ nói họ yêu thương Chúa, Ngài cảm nhận họ đang tự dối mình. Ngài luận lý rằng nếu thực sự họ “có sự yêu mến Ðức Chúa Trời ở trong các ngươi,” thì chắc họ phải tiếp đón Con Trời. Thêm vào đó, sự họ khao khát được sự khen ngợi của người khác cũng là một dấu hiệu, vì những người sống dưới luật pháp thường hay khoe mình.

Họ đặt hy vọng vào Môi-se, người trung bảo của luật pháp. Mặc dầu Môi-se có thể không ý thức về điều này, Chúa đã dùng ông để hướng lòng dân sự về Chúa Giê-su là đấng họ phải neo linh hồn. Sự liên hệ giữa đoạn kinh thánh này và Galatians 3:24 trở nên rõ ràng hơn:

Ấy vậy, luật pháp đã như thầy giáo đặng dẫn chúng ta đến Ðấng Christ, hầu cho chúng ta bởi đức tin mà được xưng công bình. (Galatians 3:24).

Bây giờ Chúa Giê-su đã đến, nhưng một số người vẫn chú nhìn vào Môi-se. Nhưng Môi-se là một đại biểu của luật pháp, vì thế chính ông sẽ lên án những người theo ông trong ngày đoán xét.

(Bài kế: John 6:1-71)

Nghi Nguyen

- Scripture quoted by permission. All scripture quotations, unless otherwise indicated, are taken from the NET Bible® copyright ©1996-2006 by Biblical Studies Press, L.L.C. All rights reserved.

Disclaimer: This is my own opinion on the topic, which does not necessarily reflect the church's theology, or beliefs of the individuals in it — Nghi Nguyen

Filed under: , and